Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Nhật ký biên thuỳ

Đã hơn 19 giờ,lệnh từ liên lạc đại đội mang xuống: Mỗi trung đội cử 5 người,không mang vũ khí ,tập trung tại hầm đại đội đợi lệnh...Sau này mới biết là có một số trinh sát ...khoảng 4 người bị mìn quân Pôn Pốt...nên cần vận chuyển gấp về tuyến sau...Không biết họ bị mìn ở đâu và bao giờ,nhưng tụi mình chỉ làm nhiệm vụ tiếp sức chuyển tiếp thương binh về trạm phẫu của Bộ chỉ huy tiền phương.Mỗi thương binh được ba đến bốn người chuyển  tải...cứ mỗi võng là một thương binh.Mặc dù ở xa mặt trận nhưng mình vẫn sợ địch tấn công vì có một thương binh máu me đầy cả hai chân la toáng hoảng loạn vì quá đau đớn,có lẽ anh ta bị mất cả hai chân.Đoán là vậy...vì trời tối như mực chẳng ai thấy ai,và lịnh cấm bật đèn pin ban đêm mà không được phép.
Bọn địch rất ranh ma,nó gài mìn liên hoàn,cách nhau vài thước.Một người dẫm mìn ,người khác đến cứu thì lại bị thêm quả nữa.Vì chưa có kinh nghiệm nên cả tổ trinh sát bị dẫm gần hết.Lúc bàn giao thương binh từ tốp trước ,có người vội vã dúi vào túi áo ngực của 1 thương binh người miền Bắc một lọ Pi đã dùng rồi có đậy nút bằng mũ mềm cẩn thận,trong lọ là tên tuổi quê quán của người thương binh.Gánh nặng thương binh trên vai tê nhừ dù có thay đổi nhưng đường khó đi và khá xa nên chúng tôi mồ hôi vã như tắm.Đa số thương binh đều xin nước uống,nhưng chúng tôi chỉ cho họ uống từng ngụm nhỏ.
Anh thương binh la toáng giữa rừng đêm thật hãi hùng giờ thì tỉnh như sáo ,như không còn thấy đau đớn gì nữa.Anh ta nói chuyện một lúc rồi thiếp đi ....mãi mãi....Và chiếc cáng của anh ta dường như nhẹ hơn...Khi chúng tôi cánh thương,mỗi người đều có một cây nạng dài tầm ngang ngực,mà đầu nạng hình chữ V.Khi muốn dừng nghỉ thì cả hai đầu cáng võng đều hạ xuống góc chữ V mà nghỉ thẳng lưng,tay vẫn giữ hai đầu võng để thương binh không rơi xuống đất hoặc xình lầy mùa mưa.Cứ thế,chúng tôi đến trạm phẫu lúc nào không hay..nhưng có lẽ là rất khuya.Hai trong bốn cáng thương đã vĩnh viễn ra đi.
Chúng tôi ngủ vật vờ bên những lán trại ở Bộ chỉ huy tiền phương.Ngày mai ,những người còn sống như chúng tôi vẫn phải tiếp tục làm cái sứ mệnh mà cơn lốc của chiến tranh đã phó thác ,ở nơi mà các anh vừa ra đi và vừa để lại một  phần  thân thể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét